Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Thơ Haiku

   Nghiêm Xuân Đức

  Chùm thơ theo thể Hai kư

    Vỏ ốc

Vỏ ốc giữa trưa hè
Ta ghé tai nghe
      Ầm ào sóng vỗ





                      

                 Lan hài    

Bông hoa hình chiếc hài
Như bàn chân thiên thần của ai
Không nhuốm bụi trần ai





  Bé chập chững  

Em bé chập chững
Giang tay đi lững thững
Dọn đường bay cho tôi




     Vòi phun  

Vòi phun  trong công viên
Hạt bụi nước bay lên
Mát mẻ chiều nắng hạ

                   

              

                          Dao cau    

                  Mắt sắc như dao cau
         Em yêu bổ sáu, ghét bổ ba
                           Tình em mặn mà





    Rơi    

 Mọi quả táo rơi xuống
Tình anh một chiều rơi vào em
Như lẽ đời tự nhiên


   Bé nằm đầu hè

Bé gái nằm đầu hè
Như quằn quại kiếp ve
Lột xác lên tiếng hát

 

  ý nghĩ

Dưới lưỡi dao đao phủ
           Biết bao cái đầu rơi xuống cỏ
      Bao ý nghĩ mọc lên

     


Dao

Thày thuốc cầm dao nhọn
Tận tâm mổ cứu tên giết người
Lưỡi dao đẫm máu tươi





 Giọt sương 
                                           
Giọt sương đọng lá sen
Ẩp ủ hương đêm mùa hạ
      Hạt ngọc thơm thần tiên



  Cao ốc

Ngất ngưởng chọc trời cao
Nghe chuông và lời kinh xôn xao
Vọng từ ngôi miếu nhỏ

                                 

     Trăng khuyết

 Viên mãn trăng tròn
Chập chờn trăng khuyết
Tình em bất diệt


  Dấu chân trên cát  

Dấu chân in trên cát
Sóng Dã tràng khỏa lấp sạch trơn
Để lại in dấu khác

                                         



    

 phê 

    Giọt đen rơi thăm thẳm
                     Gợi mơ hồ đêm trường sâu lắm
    Nỗi cô đơn buồn tênh





 Trâu vàng 

Sông Kim Ngưu nước đục
Con trâu vàng chạy ngược bỏ đi
Muời nguời con còn gì ?


                                                               Tia chớp 

             Trời cao bừng tia chớp
         Mặt người hư ảo chơi vơi
             Khoảnh khắc đời nguời


  Bài học Quan Âm 

Nghìn mắt trên nghìn tay
Học bằng nhìn xem và hành động
Hai tai thoảng gió bay.






 Thuyền ốc

Thuyền ghép bằng vỏ ốc
Lang thang chiều thu phố biển xa
Sóng dậy nỗi nhớ nhà


 Đài Nghiên

           Đài Nghiên bên Tháp Bút
           But tung hoành trời xanh
           Nghiên giữ mực hiền lành



  Tiếng dế 

Tiếng dế hát khe tường
Khúc vĩ cầm hư ảo vấn vương
Đêm dài thêm tóc bạc


       
 Trăng giếng cổ

                         Vầng trăng
            Long lanh giếng cổ
      Hoàng thành ngàn năm


 Lá rơi 

Lá vàng
Rơi nghiêng từng chiếc
Heo may năm nào

  

 Mảnh chĩnh

Mảnh chĩnh quăng  bụi tre
       Được mặt trời tôn vinh sáng rực
Chỉ mặt trời làm được

                       Gà gáy

      Gà gáy báo rạng đông
   Tưởng mình gáy mặt trời mới mọc
            Vắng mình trời sáng không ?


 Đuốc

Đuốc cháy bừng lửa đỏ
Say mê muốn soi sáng cho mình
Tự thiêu làm bình minh.




 Bèo trôi

Cánh bèo trôi bập bềnh
Sông thu sương khói mông mênh
Bao giờ về bến cũ


                                       




             Trăng

                        Ta đi trăng theo miết 
                  Trăng đêm rằm tròn đẹp
     Sao lòng ta trăng khuyết




Cát bụi

Cát bụi từ tiền kiếp
Mơ hồ lời sống gửi thác về
Bao giờ rời bến mê


 Cao nguyên

Mây trắng bay
Cỏ mềm dịu mát
Thiên đàng gn đây





                 Mây bay

                            Mây bay qua
                           Bàu trời xm
           Chập chờn quá khứ xa







Bến phà cũ

Người ngẩn ngơ
Bến phà cũ xác xơ
Rầm rập đoàn xe trên cầu mới






Dẫm bóng mình

Tôi  dẫm vào bóng mình
Cái bóng đen xám
Chiều nay ảm đạm


Quán bên đường

Quán liêu xiêu
Những người trẻ buồn teo
Bó gối ngồi chờ hy vọng




Tiếng chim sớm

Tiếng chim ríu rít
Khi trời đày sương
Báo lúc lên đường



 Dòng sông cạn

Sông trơ đáy
Đâu dòng nước hồng
Cánh đồng ngày hạn



Hương cau

Hương cau thoang thoảng
Gợi vị trầu cay
Tình ta đến ngày



Người bán vé s

Dù lòng mình tuyệt vọng
Vẫn bán niềm hy vọng
Cho cuộc đời sinh sôi


       

Gió Xuân vương hương
Hương thời xa vắng
Hương những nẻo đường




 Chim én lại về
Ríu ran ngang trời
Mắt người thoáng vui …




Tháng Giêng rét đài
Tháng Hai rét lộc
Tháng nào rét hoa …



Cá phóng sinh
Người bắt kẻ rình
Quay về phố chợ





Bông quỳnh đã héo
Giật mình sớm mai
Ai kẻ đoái hoài




Trời nóng quá
Đào nở cả
Xơ xác hoa Xuân




 Trăm cánh cò lại về
Cánh đồng xưa quen thuộc
Hối sinh xóm quê




Heo may sớm
Nhẹ bay khăn mỏng
Nghiêng vai làm duyên







Mặt người trong phòng khám
Vầng trăng khuyết
Sẽ tròn hay lặn mất


Bên bàn vé số
Số phận long đong
Lại ngời hy vọng

Nhà giáo xem gieo hạt
Băn khoăn từ tay mình
Hạt nào được mất

Tết qua
Cành đào vứt bên đường
Nhú một nụ hoa



Tiếng chim mỏng nhẹ
Mưa phùn phơ phất
Chiều Xuân


Chuông gió lanh canh
Heo may động mành
Thu nhẹ bước


Bằng lăng nở tím
Mặt người hiển hiện
Mơ ước thủy chung



Vầng trăng cô độc
Mây hờ hững trôi
Ai kẻ đoái hoài




Mồ cỏ  xanh biếc
Khói hương thương tiếc
Thanh minh






Sáo bay sang sông
Tiếng lòng ai oán
Về đâu




Sống cuốc đá
Mồ lấp đá
Cao nguyên



Trong đục đôi giòng
Sông chảy mãi
Sông ơi, bao giờ dừng lại





Mái chùa cong
Số phận long đong
Lời kinh sầu thảm



Ruồi trong gương
Đậu giữa trán ta
Ai đại ngộ




Vẳng tiếng sấm xa
Mưa qua trời hửng
Sớm xưa lên đường



 Hoa muống mong manh
Mùi canh tương gừng
Quê hương




Lá đa dính cháo
Láo nháo cô hồn
Vu Lan buồn




Võng đưa kẽo kẹt
Nắng khét trưa hè
Đâu tiếng ve



Thư xưa nhòa mực
Ký ức hiện về
Ngày xa quê










           Sóng thần Tsunami
Tất cả sẽ cuốn đi
Chỉ tình người ở lại




           Khói bui hạt nhân
Không phủ mờ cái tâm
Các chàng Võ sĩ đạo




   Gió và nắng gọi mời
An toàn là chúng tôi
Hơn lò hạt nhân phản bội




    Em bé Nhật xếp hàng
Chờ lĩnh xuất công bằng
Không nhận phần phát trước




          Mây và mưa phóng xạ
Bay đến khắp mọi vùng
Thế giới là nhà chung






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét